Teya Salat
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Thuỷ tú sơn minh


phan 5

 Úy Trì Minh Nguyệt nghe được lời này, sắc mặt chợt biến. Năm đó việc của cha mẹ, nàng thân là con gái, không thể nói gì, nhưng lòng nàng vẫn mang khúc mắc, nhiều năm không mất.


Nguyên bản một đoạn nhân duyên mỹ mãn, cũng là phụ thân một tay sắp đặt, có ý định lừa gạt. Thứ hắn muốn, không phải là ân ái cả đời, mà là mười quận Nam Lăng. Nhưng hắn đã đoán sai về “Tình Quân quận chúa”, với tính tình quả quyết cương liệt, một khi biết rõ mọi chuyện, người tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp. Cho dù nàng mang cốt nhục của hắn, cũng không lay chuyển chút nào. Nếu đổi lại là những nữ tử khác, có lẽ kết cục sẽ hoàn toàn bất đồng.


Mà hiện tại, Địch Tú này lại dùng thủ đoạn này đến lừa gạt nàng?


Nàng với hắn đồng thời xuất hiện rất ít, vài lần ở chung đều là ra về không vui. Hắn vì sao lại thích nàng? Chỉ là nhớ rõ sở thích của nàng, hạ thủ lưu tình với nàng có thể nói lên điều gì? Nghĩ ngược lại, sao không nói là hắn hao hết tâm tư muốn tranh thủ hảo cảm của nàng?


Nàng nghĩ nghĩ, trong lòng táo loạn (nóng nảy, rối loạn). Nàng tức giận, nhưng ngoại trừ tức giận, tựa hồ còn có cảm giác gì khác vướng víu trong lòng, làm nàng không thể bình tĩnh.


Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác thấy nàng như thế, lại trao đổi ánh mắt.


Úy Trì Văn Thành mở miệng, nói: “Tứ muội, chỉ cần muội mở miệng, đại ca này sẽ bắt hắn về thẩm vấn rõ ràng, tuyệt không để muội chịu ủy khuất.”


“Không cần.” Úy Trì Minh Nguyệt thần sắc âm trầm, ẩn ẩn tức giận, “Chuyện của bản thân ta, ta có thể tự giải quyết. Đại ca, tam tỷ nếu không có chuyện gì khác, xin mời trở về.”


Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác nghe vậy, lại hàn huyên vài câu, rồi đứng dậy cáo từ.


Đợi bọn hắn vừa đi, Úy Trì Minh Nguyệt chung quy nhẫn không dưới trong lòng hoài nghi phẫn nộ, bình tĩnh đi thẳng đến phòng Địch Tú...


 Chương chín


Khi Úy Trì Minh Nguyệt vọt vào phòng Địch Tú, Địch Tú đang ngồi trước bàn, nghiêm nghiêm túc túc bóc hạt dẻ ăn. Mai Tử Thất ngồi một bên, nhàn nhã uống trà đọc sách.


Hôm nay, chúng tỳ nữ đều bận rộn chuyện sắp xếp trở về Nam Lăng vương phủ, họ không ở đây, gian phòng này liền có chút vắng lạnh.


Địch Tú thấy Úy Trì Minh Nguyệt đi vào, cười toe toét, mở miệng hô một tiếng: “Tiểu Tứ.”


Úy Trì Minh Nguyệt lòng tràn đầy ngờ vực vô căn cứ cùng phẫn nộ lại bị một tiếng kêu này làm sụp đổ. Nàng đỏ mặt, xấu hổ, nói: “Lớn mật! Làm càn! Không được gọi ta là tiểu Tứ!”


Địch Tú hơi hơi sợ hãi, quay đầu nhìn Mai Tử Thất.


Mai Tử Thất lấy cuốn sách che miệng, cười vô cùng vui vẻ.


Úy Trì Minh Nguyệt tiến lên vài bước, phẫn nộ nói: “Tiên sinh!”


Mai Tử Thất lập tức thu ý cười, vẻ mặt vô tội tiếp tục đọc sách.


Úy Trì Minh Nguyệt tức giận không thôi, nàng bình tĩnh một chút, nhìn Địch Tú, trầm giọng nói: “Ta có lời hỏi ngươi.”


Địch Tú gật gật đầu.


Úy Trì Minh Nguyệt vừa muốn mở miệng hỏi, lại phát hiện trong lòng mình tràn đầy nghi hoặc, cũng không biết hỏi từ đâu. Hắn có phải vì cưới nhị tỷ nàng, diệt cả nhà Trần gia hay không? Có phải một tay thực hiện vụ trộm “Trấn hồ” hay không? Có phải giả ngu lừa nàng hay không?...


Nhưng mà, nàng chợt nhận ra, cho dù lấy được đáp án của mấy vấn đề này, cũng không dùng được.


Nếu hắn đáp “không phải”, hắn là thật lòng thích nàng, vậy hắn lại vì cái gì mà phải đáp ứng cùng nhị tỷ thành hôn? Mà nếu hắn đáp “đúng”, nàng nên làm thế nào cho phải? Phế tay chân hắn? Giết hắn?... Nàng không biết phải làm sao, không dám nghĩ thêm nữa.


Nàng trầm mặc một lát, run giọng trách mắng: “Dám gạt ta ngươi nhất định phải chết! Hừ!”


Nàng dứt lời, xoay người chạy ra ngoài cửa.


Địch Tú đứng dậy, muốn đuổi theo, nhưng vết thương trên đùi lại cản trở hành động của hắn. Mai Tử Thất đi đến, nâng hắn lên, dìu hắn ngồi xuống.


Thấy Địch Tú vẻ mặt oan ức mờ mịt, Mai Tử Thất cười dỗ dành: “Ngoan, không có việc gì. Tiên sinh hỏi ngươi một việc, ngươi thành thật đáp nha.”


Địch Tú gật đầu.


“Ngươi thật lòng thích tiểu Tứ?” Mai Tử Thất cười hỏi.


“Đúng.” Địch Tú gật đầu, đáp không chút do dự.


“Có bao nhiêu thích?” Mai Tử Thất lại hỏi.


Địch Tú hơi hơi nhíu mi, buồn rầu suy tư.


Mai Tử Thất bật cười, “Không cần phải nói, vấn đề này rất phức tạp, ta biết ngươi trả lời không được.” Mai Tử Thất nghĩ nghĩ, đưa tay nhéo nhéo hai má hắn, nói, “‘Địch tổng quản’ mọi người nghe tiếng đã sợ vỡ mật, chỉ sợ không kịp tránh, khi ngươi tát tiểu Tứ một cái kia, ta đã nhất định giúp ngươi làm chủ, ha ha.”


Hắn dứt lời, vừa cười sờ sờ đầu Địch Tú, xoay người đi ra cửa.


Địch Tú có chút mờ mịt nhìn theo hắn rời đi, tiếp đó đưa tay xoa mặt, mang theo một chút ai oán, thấp giọng nói: “Đau quá...”


...


Mai Tử Thất ra ngoài, chỉ thấy Úy Trì Minh Nguyệt đứng bên bờ ao trong hoa viên, đang ném ném thức ăn cho cá. Cá chép trong ao đương nhiên là không biết nàng đang trút giận, vui vẻ mà tụ lại một chỗ tranh thức ăn.


Mai Tử Thất cười lắc lắc đầu, cũng không vội vã đi qua. Hắn nhìn nhìn khắp nơi, chỉ thấy vài tỳ nữ cùng Úy Trì Minh Nguyệt trong phòng đi ra, trong tay bưng chén trà đã dùng qua. Hắn hiểu rõ vài phần, đi qua, thoáng hỏi. Nghe xong lời tỳ nữ nói, hắn cười than vài tiếng, bước đi qua chỗ Úy Trì Minh Nguyệt.


Úy Trì Minh Nguyệt lòng tràn đầy phẫn nộ, vẫn chưa phát hiện.


Mai Tử Thất lại thở dài một tiếng, đau xót nói: “Tiểu Tứ a, ngươi làm cho tiên sinh quá thất vọng rồi...”


Úy Trì Minh Nguyệt bị hắn làm hoảng sợ, bất mãn nói: “Tiên sinh, người lại đang nói thứ khó hiểu gì đó hả.”


Mai Tử Thất thở dài: “Tiểu Tứ a, ngươi có phải cảm thấy ta vô năng, không hài lòng với ta hay không? Không hài lòng ngươi cứ nói thẳng, ta trở về nói với Vương gia, để người đổi tiên sinh khác cho ngươi...”


“Tiên sinh, người đây là ý gì?” Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi kinh ngạc.


Mai Tử Thất nhíu mi cười, “Nếu ngươi không cảm thấy ta vô năng, vì sao tin tưởng lời huynh tỷ ngươi nói, lại không tin tưởng lời ta nói?”


Úy Trì Minh Nguyệt lúc này mới hiểu được hắn nói chuyện gì, nàng nhíu mày nói: “Ta không phải không tin tiên sinh, chỉ là... chỉ là hắn...” Úy Trì Minh Nguyệt không biết nên nói như thế nào mới tốt, mất tự nhiên trầm mặc.


“Chỉ là hắn ti bỉ vô sỉ, vô tình vô nghĩa, tiếu lí tàng đao...” Mai Tử Thất thay nàng nói.


“...”Úy Trì Minh Nguyệt nhất thời không nói được gì.


Mai Tử Thất lại lắc lắc đầu, nói: “Ngươi vẫn có lòng hoài nghi hắn, nhưng mà tiểu Tứ à, ngươi có từng nghĩ tới, hắn vì cái gì muốn gạt ngươi?”


Úy Trì Minh Nguyệt lập tức đem lời Úy Trì Văn Thành cùng Úy Trì Phụng Giác mới vừa rồi nói nói cho Mai Tử Thất nghe.


Mai Tử Thất mỉm cười, hỏi lại: “Ngươi đã có giá trị lợi dụng, hắn vì cái gì lúc đầu không lấy lòng ngươi?”


Úy Trì Minh Nguyệt hơi hơi sửng sốt, đáp không được.


Mai Tử Thất ngước mắt, nhìn hàn mai trong vườn, cười nói: “Không chỉ có như thế a... Hắn không chỉ không có lấy lòng ngươi, còn ba lần bốn lượt đắc tội ngươi. Giả ngu lừa ngươi thì sao chứ? Không phải ngươi từng nói, nếu không phải do ta, ngươi căn bản sẽ không cứu hắn. Mưu kế trăm ngàn chỗ hở như vậy, có mấy cái mạng cũng không đủ chơi. ‘Địch tổng quản’ ngươi biết là người ngu dốt như thế sao?”


Úy Trì Minh Nguyệt nghe vậy, nhất thời giật mình.


“Hơn nữa, cho dù hắn thật sự giả ngu lừa ngươi, thì sao chứ?” Mai Tử Thất lấy quạt giấy ra, cười tủm tỉm phe phẩy, thay mình quạt.


Úy Trì Minh Nguyệt bất mãn, cả giận nói: “Cái gì kêu ‘thì sao chứ’?!”


Mai Tử Thất chậm rãi đáp: “Hắn lừa ngươi, ngươi có thể không tin. Hắn đối tốt với ngươi, ngươi có thể không tiếp nhận. Ngươi là cháu ngoại của Nam Lăng vương, từ nhỏ đến lớn, người hùa theo ngươi còn thấy chưa đủ sao? Vương tôn công tử, danh môn tài tuấn, đối với ngươi ân cần lấy lòng giả không biết bao nhiêu mà kể, thiệt tình giả ý ngươi chưa từng để ý. Vì cái gì chỉ có hắn, nhất thiết phải một tấm chân tình?”


“Ta...” Úy Trì Minh Nguyệt không biết nói gì mà chống đỡ, trong lúc nhất thời, nàng lại có cảm giác khẩn trương e lệ khó hiểu, thầm nghĩ tránh đi đề tài này.


Mai Tử Thất cũng không cho nàng có cơ hội tránh né, cười nói: “Tiểu Tứ, ngươi động tâm.”


“Nói bậy!” Úy Trì Minh Nguyệt lúc này phản bác. Làm như sợ Mai Tử Thất không tin, nàng nhíu mày ngay thẳng nói: “Hắn ti bỉ vô sỉ, vô tình vô nghĩa, tiếu lí tàng đao! Ta như thế nào có khả năng lại đối với hắn... Dù sao người nói bậy!”


Mai Tử Thất càng cười to hơn, “Tiểu Tứ, ngươi không cần giảng đạo lý với ta. Có một số việc đạo lý không có khả năng giảng.”


“Ta không có!” Úy Trì Minh Nguyệt mặt đỏ lên, phẫn nộ không thôi.


Mai Tử Thất giảo hoạt cười cười, “Vậy ngươi có dám làm nghiệm chứng hay không?”


“Có cái gì không dám! Dù sao ta cũng không có!” Úy Trì Minh Nguyệt càng lớn tiếng, đáp ứng nói.


“Được!” Mai Tử Thất khép cây quạt lại, nói, “Ta có một biện pháp, có thể nghiệm chứng hắn không phải giả ngu, lại có thể nghiệm chứng ngươi đối hắn không có động tâm.”


“Biện pháp gì?” Úy Trì Minh Nguyệt hỏi.


Mai Tử Thất cười vô cùng gian trá, hắn bảo Úy Trì Minh Nguyệt tới gần, tiếp đó thì thầm một lát.


Úy Trì Minh Nguyệt thần sắc kinh ngạc vô cùng, nàng nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng hào khí can vân rống lên một tiếng: “Thử thì thử!”


Mai Tử Thất cố nén ý cười, gật đầu: “Như thế rất tốt, như thế rất tốt...”


...


Sau đó, Úy Trì Minh Nguyệt phân phó người hầu, lùi lại một ngày khởi hành. Mọi người mặc dù không biết nội tình, nhưng cũng mừng rỡ thoải mái, cũng không hỏi nhiều.


Đợi đến đêm, mọi người nghỉ ngơi, Úy Trì Minh Nguyệt cùng Mai Tử Thất lại lặng lẽ ra khỏi phòng.


Ban đêm, mây đen che lấp ánh trăng, gió rét căm căm. Úy Trì Minh Nguyệt không khỏi rùng mình một cái, trong lòng muốn lùi bước. Nàng dừng bước chân, lòng tràn đầy do dự. Mai Tử Thất thấy thế, vẻ mặt hiểu rõ, ý bảo nàng từ bỏ. Úy Trì Minh Nguyệt lại lắc đầu, dứt khoát kiên quyết bước tiếp, đi tới cửa phòng Địch Tú. Mai Tử Thất vỗ vỗ bả vai của nàng, cười gật gật đầu, bản thân thì trốn dưới cửa sổ.


Vì tiện chăm sóc, cửa phòng Địch Tú cũng không khóa lại. Úy Trì Minh Nguyệt lập tức đẩy cửa, đi vào. Trong phòng không có đốt đèn, tối đen một mảnh, nàng thật cẩn thận bước đi, dựa vào trí nhớ sờ soạng đến trước giường. Nàng đang muốn mở miệng, sau lưng bỗng nhiên xẹt qua một đạo gió lạnh, nàng kinh ngạc quay đầu, trong nháy mắt, lại bị khóa ở cổ họng.


Người công kích, đương nhiên là Địch Tú. Hắn vừa tăng lực đạo, đã nhận ra người tới, cuống quít buông lỏng tay ra.


Úy Trì Minh Nguyệt thở ra, ho khan khe khẽ.


Lúc này, trăng phá mây ló ra, ánh sáng xuyên qua cửa sổ mà vào, chiếu rõ mọi vật trước mắt. Úy Trì Minh Nguyệt ngẩng đầu, lòng tràn đầy phẫn nộ, vừa định trách cứ, đã thấy Địch Tú lúng túng đứng trước mặt nàng, vẻ mặt áy náy ảo não. Nàng lập tức cảm thấy không giận nổi, liền bất mãn thấp giọng oán giận: “Xuống tay thật nặng...”


Địch Tú nghe xong, trong giọng nói tràn đầy vẻ tự trách, hỏi: “Đau sao?”


“Đau!” Úy Trì Minh Nguyệt đáp.


Địch Tú vươn tay, xoa cổ của nàng, nhẹ nhàng xoa, “Thực xin lỗi.”


Ngón tay hắn ấm áp, làm nàng toàn thân run lên. Trong lòng rung động, giống như lúc trước. Nàng cuống quít hất tay hắn, khẩn trương nói: “Không đau! Không được chạm vào!”


Địch Tú gật gật đầu. Hắn nghĩ nghĩ, có chút e sợ nói: “Lần sau nhớ gõ cửa.”


Úy Trì Minh Nguyệt cả kinh, bất mãn nói: “Ý của ngươi là ta sai sao?”


Địch Tú lắc đầu giải thích: “Không phải. Bọn họ không gõ cửa tiến vào, giết ta...” Hắn cố gắng nói xong, nhưng có một số từ không biết diễn ý như thế nào.


Úy Trì Minh Nguyệt nghe hiểu được. Nàng còn nhớ rõ lúc cứu hắn, cũng là đêm khuya như vậy, vài vị Đường chủ dẫn cao thủ đến bắt hắn thẩm tra trong đêm. Cuộc sống của hắn, chẳng lẽ toàn là hổ lang như vậy hay sao?


Trong lòng màng có chút một tia phiền muộn, bất mãn vừa rồi không còn sót lại chút gì. Nàng nhìn người trước mắt, chỉ thấy hắn càng áy náy hơn, nhìn ánh mắt của nàng lo lắng không thôi.


“Được rồi. Lần sau ta sẽ gõ cửa.” Úy Trì Minh Nguyệt nhẹ giọng nói.


Địch Tú nghe vậy, mặt nở nụ cười.


Úy Trì Minh Nguyệt lại nhìn nhìn hắn, ánh mắt dừng ở chân trái bị thương của hắn. Nàng tiến lên, nhẹ nhàng dìu hắn, nói: “Vết thương còn chưa lành đã làm càn...” Nàng tự nói, dìu hắn đến bên giường ngồi xuống.


Địch Tú cười, lắc đầu nói: “Không có việc gì.”


Úy Trì Minh Nguyệt không tự giác cũng nở nụ cười, nhưng mà, nàng bỗng nhiên nhớ tới ý đồ của mình, nụ cười liền có chút cứng ngắc. Nàng hít sâu một hơi, đã ngồi xuống bên giường, nói: “Ta có lời muốn nói với ngươi...”


Địch Tú gật gật đầu, chờ nàng mở miệng.


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn, lấy hết dũng khí, nói: “Kỳ thật... ta... ta thích chàng!”


Địch Tú cả kinh, khó có thể tin nhìn nàng.


Úy Trì Minh Nguyệt chỉ cảm thấy hai má phát sốt, tim đập cuồng loạn, không kềm chế được. Nàng cố gắng bình tâm, nói xong lời kịch: “Kỳ thật lần đầu tiên ta nhìn thấy chàng, ta liền thích chàng. Ta biết đối với chàng mà nói, ta chỉ là tứ tiểu thư điêu ngoa tùy hứng, kiêu ngạo vô lễ mà thôi, chàng căn bản không để ta vào mắt. Ta cho tới nay vẫn đối nghịch với chàng, đối với chàng không tốt, kỳ thật đều chỉ là vì hấp dẫn sự chú ý của chàng. Sau lại, ta nghe được chàng cùng nhị tỷ đính hôn, ta thật sự rất tức giận. Cho nên mới đại náo một hồi, muốn phá hỏng hôn ước. Ta biết ta sai rồi. Ta vẫn nghĩ, sẽ giải thích với chàng. Nhưng mà, chàng lại biến thành cái dạng này. Ta thật sự rất lo lắng, chàng nhanh bình thường lại, được không?”


Úy Trì Minh Nguyệt một hơi nói xong, chỉ nghe tim mình đập như trống, hơi thở cũng loạn cả lên. Nàng chờ Địch Tú phản ứng, lại thủy chung không thấy hắn trả lời. Hắn chỉ ngơ ngác nhìn nàng, trầm mặc.


Úy Trì Minh Nguyệt vô cùng xấu hổ, nàng còn nhớ rõ khi Mai Tử Thất dạy nàng làm như vậy đã nói thế này:


“Dĩ bỉ chi đạo, hoàn thi bỉ thân (lấy đạo của người để đánh trả người, tựa như “lấy gậy ông đập lưng ông” của VN í). Hắn lừa ngươi, ngươi liền cũng lừa hắn. Nếu hắn lừa ngươi lợi dụng ngươi, biết ngươi vẫn thích hắn, hắn cũng sẽ không cần giả ngu nữa, tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở. Mà ngươi có thể quyết tâm lừa hắn, đủ để chứng minh ngươi ý chí sắt đá... Không, kiên trinh cương nghị... Tóm lại, khẳng định ngươi sẽ không động tâm với hắn. Phương pháp này rất hay, nhất định sẽ hữu dụng. Ngươi yên tâm, ta sẽ mai phục ngoài cửa, một khi tình thế có biến, ta lập tức tiến vào tiếp ứng ngươi!”


Nay nghĩ đến, biện pháp này rõ ràng không đáng tin a...


Úy Trì Minh Nguyệt hối hận không thôi, nàng càng cảm thấy thẹn không chịu nổi, vừa định mở miệng qua loa vài câu rồi rời khỏi nơi này. Vừa ngước mắt, đã thấy Địch Tú lẳng lặng nhìn nàng, cười rơi lệ.


“Ngươi...” Úy Trì Minh Nguyệt nhất thời bối rối. Phát triển bất ngờ như vậy, nàng không biết xử sự như thế nào, lại càng không biết nên nói tiếp như thế nào. Ngực, lại khe khẽ rung động, làm nàng chân tay luống cuống.


Lúc này, mặt trăng lại bị tầng mây che lấp, ánh sáng bị thu hết, trong phòng lại lâm vào một mảnh tối đen.


Bóng đêm, làm cho Úy Trì Minh Nguyệt thoáng yên ổn, nàng vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, hắn lại nghiêng người, hôn lên môi của nàng...


 Chương mười.


Trong đầu Úy Trì Minh Nguyệt thoáng chốc trống rỗng.


Cánh tay hắn ôm bên hông nàng, lực đạo kia, giống như muốn đem nàng nhập vào thân thể hắn. Nàng muốn giãy dụa, lại không có sức. Đôi môi nóng rực, mang theo bá đạo xa lạ, cướp đi hô hấp của nàng. Nàng níu chặt hắn, chỉ cảm thấy nếu như buông lỏng tay, sẽ đắm chìm vào mà hít thở không thông. Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn, xuyên qua quần áo đơn bạc truyền đến, lại làm cho nàng cảm thấy như đang trong biển lửa. Tâm thần hồn phách, mãnh liệt muốn bừng cháy.


Bỗng nhiên trong lúc đó, ánh trăng lại hiện, nhuộm thành một mảnh trong trẻo lạnh lùng tinh khiết.


Trước mắt sáng ngời, Úy Trì Minh Nguyệt đột nhiên hồi tỉnh. Bối rối ngượng ngùng, không thể kìm xuống. Nàng đẩy hắn ra, kinh sợ thối lui ra.


Nàng hô hấp hỗn độn, không ngừng thở dốc. Lúc này mới nghe thấy, trống ngực mình đập như điên, không thể ổn định. Giọng nàng run rẩy, trách mắng: “Ngươi... Ngươi làm càn!”


Địch Tú nhìn nàng, cũng không khiếp sợ. Hắn cười dịu dàng, trong mắt vẫn còn ngập nước, dưới ánh trăng, hơi hơi phát sáng. Hắn gật gật đầu, lên tiếng: “Ừ.”


Úy Trì Minh Nguyệt nhìn hắn cười, chợt cảm thấy hối hận ảo não. Vốn là mưu kế dùng để thử hắn, hắn lại có thể thản nhiên như thế. Còn nàng thì ngược lại, hoảng hốt lo sợ, sơ hở chồng chất. Nàng càng xấu hổ và giận dữ, đứng dậy bước đi.


Nhưng Địch Tú lại kéo nàng giữ lại, gọi nàng: “Tiểu Tứ...”


Úy Trì Minh Nguyệt dùng sức hất tay hắn ra, lui xa vài bước, nhíu mày nhìn hắn.


Hắn thoáng ngỡ ngàng, trong ánh mắt lộ vẻ không muốn.


Trong lòng Úy Trì Minh Nguyệt lại rung động lần nữa, ẩn ẩn đau. Nàng không dám nhìn hắn, hung ác la: “Lời vừa rồi ta nói không tính, ngươi không được cho là thật! Ta không thèm thích ngươi!”


Dứt lời, nàng chạy ra khỏi cửa, giống như bại trận bỏ trốn.


Vừa ra ngoài cửa, nàng đã thấy Mai Tử Thất np dưới cửa sổ, cười đến không đứng dậy nổi.


Úy Trì Minh Nguyệt thấy thế, giận không thể át, nàng cũng không nói gì, cúi đầu hướng về phòng mình.


Mai Tử Thất dựa vào cửa, vừa đứng vững, đã nghe Úy Trì Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói: “Tiên sinh! Người gạt ta!”


Mai Tử Thất cố gắng nhịn cười, xua tay nói: “Ta nào có ta nào có...” Hắn dứt lời, hỏi ngược lại, “Tiểu Tứ, hiện tại ngươi tin tưởng hắn là thật tâm thích ngươi chứ?”


“Cái gì tin chứ! Sao phải tin tưởng! Ta... hắn...” Úy Trì Minh Nguyệt phẫn nộ không thôi, lại không thể nói chuyện vừa xảy ra.


Mai Tử Thất cắt ngang lời của nàng, nói: “Được rồi được rồi, chúng ta không nói những điều này nữa, nói chuyện chính sự trước đi.”


“Còn có chính sự gì chứ!” Úy Trì Minh Nguyệt tràn ngập tức giận trả lời.


Mai Tử Thất cười nói: “Đem hắn chữa khỏi.”


Nghe được câu này, Úy Trì Minh Nguyệt có chút kinh ngạc, “Có thể trị khỏi sao?”


“Đó là đương nhiên.” Mai Tử Thất nói, “Mấy ngày liền ta đều cẩn thận quan sát, tình trạng của hắn, không phải là trúng độc hoặc là bị thương gây ra. Ta nghĩ, có lẽ là gặp tai họa nguyền rủa...”


Không đợi hắn nói xong, Úy Trì Minh Nguyệt nhíu mày, nói: “Tiên sinh cũng tin những việc quái lực loạn thần này sao?”


“Trời đất rộng lớn, chuyện lạ không thiếu, vì sao lại không tin?” Mai Tử Thất cười nói, “Tiểu Tứ a, ngươi đừng quên, Úy Trì gia các ngươi từng nuôi dưỡng một con ‘Thiên hồ’.”


Úy Trì Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Nuôi dưỡng ‘Thiên hồ’ cũng chỉ là nghe đồn, căn bản không có người tận mắt thấy qua.”


“Trong truyền thuyết nói là ‘Thiên hồ’ đã bị phong ở bên trong ‘Trấn hồ’, thờ cúng trong tông miếu của Úy Trì gia...” Mai Tử Thất chậm rãi nói, “Đêm đó ‘Trấn hồ’ bị trộm, Địch Tú phụng mệnh truy xét, rồi sau đó liền biến thành cái dạng này. Tung tích của ‘Trấn hồ’ cũng không rõ. Nói không chừng, biến hóa của hắn cùng ‘Thiên hồ’ kia có liên quan với nhau.”


Úy Trì Minh Nguyệt vẻ mặt nghi hoặc, nhíu mày suy tư.


“Rất nhiều chuyện, chỉ có hắn khôi phục mới có thể giải thích.” Mai Tử Thất nói, “Sợ gì mà không cùng ta thử trở về Mai cốc một lần.”


“Mai cốc?” Úy Trì Minh Nguyệt kinh ngạc.


Mai Tử Thất gật đầu, “Sư tôn tinh thông bát quái dịch số, bùa âm dương, nhất định có biện pháp giải quyết việc này. Mai cốc cách Nam Lăng vương phủ không xa, cũng tiện đường đi làm khách, thế nào?”


Úy Trì Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Được.”


“Ồ, đúng rồi, còn một việc có vẻ phiền phức...” Mai Tử Thất cố ý bày ra vẻ mặt phiền não.


“Phiền phức gì?” Úy Trì Minh Nguyệt nhẫn nại hỏi.


“Địch Tú dù sao cũng là người của Úy Trì sơn trang, ngươi giữ hắn ở Nam uyển chữa thương, đã bị huynh tỷ ngươi chê trách gièm pha. Nếu ngươi dẫn hắn rời đi, chậc chậc, thì có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch a...” Mai Tử Thất đau xót than thở một tiếng.


Úy Trì Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy tức giận, phẫn nộ nói: “Ta chẳng lẽ phải sợ bọn họ không cho sao! Ta không thẹn với lương tâm, quang minh chính đại! Ta muốn dẫn hắn đi, xem ai dám nói gì ta! Hừ!”


“Ô, như thế rất tốt, như thế rất tốt...” Mai Tử Thất cười giảo hoạt, luôn miệng nói.


Úy Trì Minh Nguyệt nghe được mấy câu nói đó của hắn, mơ hồ cảm thấy mình lại bị lừa. Nàng phẫn nộ, vươn tay đẩy Mai Tử Thất ra ngoài cửa.


“Ai nha, tiểu Tứ, ngươi làm gì thế? Tiên sinh còn chưa nói hết...” Mai Tử Thất cười oán giận.


“Ta muốn nghỉ ngơi, người có thể đi rồi!” Úy Trì Minh Nguyệt đẩy hắn ra cửa, đóng cửa phòng lại, dùng lưng chống đỡ, căm giận nói.


Mai Tử Thất lắc đầu cười than, cách cửa phòng nói với Úy Trì Minh Nguyệt: “Được được được, ta đi là được rồi. Nhưng mà Tiểu Tứ a, ngày mai ngươi...” Hắn vừa muốn nói cái gì, chợt ngừng lại, “Ha ha, không có việc gì. Kỳ thật cũng không có việc gì. Được rồi, ta đi đây, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.”


Đợi hắn đi xa, Úy Trì Minh Nguyệt dựa vào cửa, cúi đầu thở dài. Khi bình tĩnh lại, trên môi vẫn còn cảm giác mơ hồ. Hơi hơi tê dại, làm cho nàng nhớ lại mọi việc phát sinh vừa rồi, không khỏi đỏ bừng mặt, tim đập rối loạn. Nàng run run, vươn tay xoa môi, chậm rãi lau lau. Bỗng nhiên, đầu lưỡi của nàng nếm được một chút vị mặn. Trong lòng nàng chấn động, trong đầu bỗng nhiên hiện lên dáng vẻ cười rơi lệ của hắn.


Nàng thật sự có thể tin tưởng sao? Hắn... không có lừa nàng...


...


Một đêm không ngủ, sáng sớm ngày thứ hai, Úy Trì Minh Nguyệt tự mình dẫn vài tỳ nữ, đi đến chỗ ở lúc trước của Địch Tú để dọn đồ.


Sau khi “Trấn hồ” bị trộm, sơn trang cũng phái người đến chỗ ở của Địch Tú lục soát qua một lần, lại không thu hoạch được gì. Sau, Úy Trì Tư Nghiễm phái hộ vệ trông coi nơi đây, không cho người khác ra vào. Nhưng thủ vệ thấy nàng đến, đều không dám ngăn cản, mặc cho nàng nghênh ngang xông vào.


Úy Trì Minh Nguyệt đi vào phòng, khi thấy cảnh tượng trong đó, chợt cảm thấy phiền muộn thương cảm.


Rương mở tung, dính đầy bụi. Quần áo đồ vật, ném khắp nơi. Lộn xộn không chịu nổi, bừa bộn đầy đất.


Người tự phụ cao ngạo như hắn vậy, sao có thể chịu được khuất nhục như vậy. Lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh, quả là đáng sợ.


Nàng thở dài một tiếng, phân phó tỳ nữ phía sau: “Chọn những món quan trọng đem đi.”


Tỳ nữ dạ một tiếng, bắt tay vào sửa sang lại.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17 end
Phan_gio_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .